13/09/2012 15:12 pm
Một mùa Hè nhiều năm về trước, tôi phát hiện ra cậu bạn cùng lớp học thêm thường hay nhìn về phía mình bất cứ khi nào… tôi không nhìn cậu ta. Cậu ấy là người vẫn cho tôi mượn thước kẻ, bút chì, máy tính, và cả rất nhiều thức ăn vặt. Cậu ấy đã lén lút giúp tôi giải bài tập trước khi tôi bị thầy gọi lên bảng, gọi điện nhắc tôi nếu lớp học đổi giờ và thường giúp tôi giành chỗ ngồi tốt giữa cái lớp học thêm hơn 50 đứa chật như nêm. Tôi biết cậu ấy thích tôi (dĩ nhiên là tất cả bạn bè của hai chúng tôi đều biết), nhưng cậu lại chẳng bao giờ nói ra! Chúng tôi chưa bao giờ trò chuyện với nhau theo kiểu tôi vẫn thường tán gẫu với thằng T. - đứa bạn thân tưng tửng chung lớp. Chúng tôi không rủ nhau đi ăn sáng hay trượt patin như tôi và M. - "tình đầu" hồi cấp 1 vẫn làm mỗi dịp cuối tuần. Cậu ấy cũng chẳng lén thả lá thư nào vào cặp tôi, dù tôi đã cố tình kể cho cậu nghe về những lá thư nhận được từ vài đàn anh cùng trường. Chỉ thầm lặng gửi gắm những quan tâm đến tôi suốt 2 năm, nhưng chưa bao giờ có gì xa hơn thế. Tôi đã chờ mãi một lời tỏ tình, một câu khẳng định cho thứ tình cảm vu vơ ngày ấy. Vẫn chờ cho đến mãi sau này, khi cả hai đã mất liên lạc. Và thi thoảng, tôi vẫn nhớ về cậu bạn có nụ cười thật ngố ngày ấy… Điều thú vị là hóa ra những người xung quanh tôi ai cũng có ít nhất một "mối tình ấm ớ" như vậy. Khi tôi hỏi bạn đọc 2! trên facebook về chuyện "Thích một người hoặc được một người thích, nhưng cả hai đều không chịu nói ra, rồi tình cảm đó cứ lửng lơ như vậy mãi", đã có rất nhiều bạn đọc chia sẻ rằng mình từng rơi vào tình huống ấy. Đó là câu chuyện về cô nàng vẫn nhớ hoài người bạn cùng bàn hồi cấp 3, người cho cô ấy mượn tập giáo dục công dân để chấm điểm và rồi nhận phần điểm 0 về mình. Là một cái tên được lưu đơn giản trong danh bạ là "Niềm vui", để mỗi lần cần một nụ cười là có thể gọi đến. Là một người con trai Hà Nội mà cô bạn tôi gặp trên đường du lịch lang thang, không rời nhau nửa bước suốt chuyến hành trình vài nghìn cây số để rồi khi bước xuống địa điểm cuối cùng lại chẳng ai mở lời xin một địa chỉ email. Tôi thích cách gọi của một bạn đọc rằng đó là "những cú chạm lơ lửng". Chạm - bởi trái tim ta đã rung rinh thật nhiều vì ai đó. Nhưng lơ lửng - bởi chưa bao giờ đi đến tận cùng thứ cảm xúc lung linh ấy. Chỉ để lại giữa lưng chừng những hồi ức, nỗi nhớ, sự tiếc nuối và một chút nỗi buồn. Vậy thôi. Tại sao chúng chỉ là những cú chạm lơ lửng, tại sao lại không nói ra, tình cảm ấy nên được gọi tên gì? Vì quá nâng niu, hay còn nghi ngại? Vì sợ mất đi, hay chưa sẵn sàng để tiến lên phía trước? Hôm nay tôi đã đọc được một đoạn thơ nhỏ: Vậy phải chăng những mối tình chưa ngỏ, những cú chạm lửng lơ của chúng ta chính là những món quà không dám mở. Vì sợ tình cảm ấy sẽ bay nhanh đến nỗi không kịp rõ hình hài. Vì sợ cuối cùng thì tình yêu chỉ còn là một nỗi buồn. Và rồi chúng ta cứ giữ mãi những món quà ấy trong một góc kín, để thi thoảng lại lấy ra ngắm nhìn những lớp giấy gói lung linh, để suy đoán với thật nhiều mơ mộng về thứ bên trong chiếc hộp. Dù có tiếc nuối, thì vẫn không có cơ hội làm đau nhau. Có phải không? ST
|