Tôi muốn ôm người.

Tôi muốn ôm người, khi đi ngủ mỗi tối, khi nằm yên nhìn trần nhà mà hình dung khuôn mặt người, khi mở mắt dậy lúc sớm mai và mong muốn được thấy người bên cạnh.rnTôi muốn ôm người, bất kể lúc nào nhớ đến người.

Tôi muốn ôm người , từ lần gặp đầu tiên.

 Cái ý nghĩ đó, dù chỉ thoáng qua, nhưng đã từng tồn tại, ngay từ giây phút đầu tiên tôi gặp người.

 Chẳng phải là "nhất kiến chung tình". Có lẽ, giản đơn là loại thiện cảm mà người ta có lúc  dành cho ai đó mới quen. Và có thể sẽ quên nhanh, cũng có thể đôi lần nhớ đến, có khi là day dứt cả đời.

 

Dĩ nhiên, còn nhiều trường hợp khác.

 

Ví dụ như, nỗi nhớ tôi dành cho người. Việc tôi tìm kiếm người.

 

Mà tôi, khi ấy, vẫn ngỡ rằng mình đang chơi trò cút bắt với một cậu bé. Có lẽ vì chiếc áo trắng người mặc hôm ấy, khiến trông người trẻ hơn tuổi thật khá nhiều.

 

Nào hay rằng, trong mắt người, tôi cũng chỉ là một cô bé con chưa kịp lớn.

 

Tôi muốn ôm người, suốt nẻo đường tìm kiếm.

 

Thứ cảm giác chống chếnh, chơi vơi, không điểm tựa, không đầu mối, khiến tôi cứ nhớ đi nhớ lại hình ảnh của người. Muốn chạm, muốn ôm, nên phải kiếm tìm.

 

Tôi muốn ôm người, khoảnh khắc được gặp lại.

 

Sợ người lại đi mất, sợ quãng đường tìm kiếm sau này sẽ nhiều gập ghềnh chông gai, và có thể là dài mãi đến tận cùng.

 

Tôi muốn ôm người, khi ngồi sau xe máy.

 

Tôi không bao giờ ngồi sau xe người tôi không tin tưởng. Một khi đã tin, dù người đó có say, có lái ẩu, có buông cả hai tay ra, tôi vẫn thản nhiên như không. Đã lên xe thì chấp nhận giao phó tính mạng cho người cầm lái. 

 

Nhưng, tôi rất hiếm khi ôm người ngồi trước. Trừ cha mình. Trừ một số ít bạn nữ. Và trừ cả một nỗi nhớ mơ hồ.

 

Ngày ngồi sau xe người, tôi cứ nhìn đăm đắm lưng người, muốn vòng tay ôm người thật chặt, muốn ngả đầu vào đấy.

 

Và, muốn ngủ.

 

Người cho tôi cảm giác của nhà, và của cha. Cảm giác đó không thể gọi tên, khó lòng định nghĩa. Chỉ biết, nó có bao hàm sự bình yên.

 

Tôi muốn ôm người, khi người nói yêu tôi

 

Muốn ôm người thật chặt, muốn tin tiếng yêu đó là dành cho mình, duy nhất riêng tôi.

 

Tôi muốn ôm người, khi ngồi ở 59.

 

Nơi cái bancông ngập nắng , nơi người hỏi tôi muốn làm đứa trẻ con trong thân xác người lớn đến bao giờ.

 

Tôi muốn ôm người, lúc ở quán TM.

 

Nơi người nói lúc buồn, người chỉ cần có một người bên cạnh. Không cần hỏi han, không cần an ủi, không cần khuyên giải. Chỉ cần sự tồn tại của người đó mà thôi. Vậy mà, lúc đó, tôi chẳng chịu ngồi yên, cứ lôi kéo người phải nghe, phải cuốn vào những câu chuyện vu vơ, những câu hỏi vớ vẩn của mình.

 

Tôi muốn ôm người, cái ngày định mệnh ấy

 

Cậu em trai mới hôm trước còn nhắng nhít trêu mình là "ss ngọng", giọng nói em còn văng vẳng bên tai, hôm nay hay tin em mất. Cô em nuôi thân thiết bao năm, vì những chuyện rắc rối tình cảm dây dưa mà trở nên xa cách, ngay hôm đó cũng gần như cắt đứt quan hệ với mình. Muốn khóc, mà không rơi nổi một giọt nước mắt. Muốn dựa lên bờ vai đó, nhưng lại sợ sẽ khiến người buồn khi nghĩ rằng mình chỉ đến khi cần một người để dựa dẫm vượt qua nỗi buồn đau.

 

Tôi muốn ôm người, khi biết người cũng buồn

 

Hôm đó, cũng là ngày đầu tiên tôi làm được nhiệm vụ của "người bên cạnh". Lần đầu tiên, ngồi cạnh người mà chỉ lặng im. Chỉ có những con chữ nhấp nháy. Rối bời như chính những suy nghĩ của tôi. Và đôi tay người thì sao gần quá. Tôi gác cái ước muốn ôm người lại, tự cho phép mình được nắm lấy bàn tay ấy.

 Toi muon om nguoi.

Tôi muốn ôm người, khoảnh khắc tay chạm tay

 

Ấm áp. Cả đôi tay người. Cả ánh nhìn của người. Cả cái cách người ôm trọn lấy bàn tay tôi mà âu yếm vuốt ve. Có ích kỷ lắm không, khi tôi muốn bàn tay người cả đời chỉ được nắm tay tôi như thế. Có quá đáng lắm không, khi tôi muốn được ôm lấy người, rồi lại vui khi sau này người nói, lúc đó người muốn vuốt tóc tôi để an ủi nhưng lại sợ tôi đạp người một phát văng ra cửa, muốn ôm tôi nhưng lại sợ xúc phạm tôi.

 

Tôi muốn ôm người, lúc ở đường Vành đai

 

Thứ lỗi cho sự ích kỷ của tôi, người cho mượn bờ vai, nhưng tôi lại một mực đòi người phải cho tôi, không bao giờ được quyền đòi lại.

 

Lần đầu tiên vòng tay ôm người, lại được người nắm tay thêm lần nữa, khiến tôi quen dần với việc người thường chạy xe bằng một tay, tay kia nắm níu tay tôi mãi.

 

Tôi muốn ôm người, mỗi lúc có chuyện giận hờn, tôi biết, trăm nghìn lời giải thích, không tác dụng bằng một cái ôm thật chặt, để tôi và người nghe rõ nhịp tim nhau.

 

Tôi muốn ôm người, những khi nghe tiếng người qua điện thoại.

 

Tôi muốn ôm người, suốt quãng đường dài ngồi xe khách, nước mắt lăn trên má, tay ôm chặt cái chăn mỏng, cố gắng tưởng tượng đến hơi ấm của người.

 

Tôi muốn ôm người, khi nằm trên giường bệnh viện, sợ hãi nhìn những dụng cụ y tế sáng choang.

 

Tôi muốn ôm người, khi bước chân trên những nẻo đường lạ xa, đông đúc.

 

Tôi muốn ôm người, khi đi ngủ mỗi tối, khi nằm yên nhìn trần nhà mà hình dung khuôn mặt người, khi mở mắt dậy lúc sớm mai và mong muốn được thấy người bên cạnh.

 

Tôi muốn ôm người, bất kể lúc nào nhớ đến người.

 

 Theo thethaohangngay

Viết bình luận: Tôi muốn ôm người.

  •  
Khoá học lớp 2-12 - Tuyensinh247